Mỗi lần cơn mưa đầu mùa chạm ngõ Gia Lai, lòng người như được tưới mát, gợi lên bao ký ức về một miền quê yêu dấu nơi đại ngàn Tây Nguyên. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Cứ mỗi khi tháng năm khẽ gõ cửa, lòng tôi lại bồi hồi nhớ đến những cơn mưa đầu mùa trên mảnh đất Gia Lai thân thương. Những cơn mưa ấy dường như mang theo cả hồn quê, cả hơi thở của núi rừng, cả sự sống của vạn vật. Không đơn thuần chỉ là hiện tượng thời tiết bình thường, cơn mưa đầu mùa trên quê hương tôi tựa như một thông điệp từ trời đất, nhắc nhở con người rằng thiên nhiên luôn hiện hữu, luôn yêu thương và bảo bọc chúng ta. Từng giọt mưa rơi không chỉ làm dịu mát những ngày nắng gắt mà còn như đang kể lại câu chuyện dài bất tận của trời và đất, của cây và lá, của con người và thiên nhiên hòa quyện. Những cơn mưa ấy không chỉ là khởi đầu cho một mùa mới mà còn là chiếc cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức xưa cũ và những giấc mơ đang chờ ngày chín muồi.
Với tôi, cơn mưa đầu mùa ở Gia Lai còn là những mảnh ghép ký ức không thể nào quên. Đó là tiếng cười rộn ràng của lũ trẻ con trong xóm nhỏ, là hình ảnh những đôi dép ngập nước chạy tung tăng qua từng con hẻm, là mùi thơm đặc trưng của đất đỏ bazan sau cơn mưa nặng hạt. Đó còn là những chiều đứng lặng bên ô cửa, ngắm những hạt mưa lấp lánh trượt dài trên mái hiên, cảm nhận sự thanh bình đến lạ của một góc trời Tây Nguyên. Hôm ấy, bầu trời Pleiku u ám hơn thường ngày, như báo hiệu điều gì đó đang đến gần. Từ sáng, không khí đã trĩu nặng một mùi ngai ngái, pha lẫn hương thơm dịu của đất khô. Gió từ đâu ào tới, lướt qua từng con đường mang theo tiếng xào xạc của lá cây. Và rồi bầu trời dần đổi sắc. Một dải mây đen từ phía đông kéo đến, cuồn cuộn như sóng vỗ, phủ kín cả vùng trời.
Cơn mưa đầu mùa - Hơi thở của đất trời Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Chớp lóe lên từng hồi, xé rách bầu trời tối sầm, tiếng sấm dội vang như tiếng trống giục từ lòng núi rừng Tây Nguyên, vọng về cả một vùng trời rộng lớn. Trên phố nhịp sống thường ngày bỗng trở nên hối hả hơn. Người người vội vã kéo cao tay áo, chân bước nhanh hơn để né tránh cơn mưa đang dần kéo tới. Từng ánh mắt ngước lên trời như thầm đoán xem bao lâu nữa những hạt mưa đầu tiên sẽ rơi. Và rồi, không chờ đợi thêm, những giọt nước nhỏ bắt đầu chạm xuống mặt đất. Tí tách, tí tách, hạt mưa đầu mùa nhẹ nhàng như bàn tay ai đó đang vuốt ve mặt đất khô cằn sau chuỗi ngày nắng gắt. Nhưng chỉ một thoáng thôi, cơn mưa nhanh chóng chuyển mình. Những hạt nước lớn dần, nặng nề hơn và chẳng mấy chốc mưa như trút nước. Từng dòng nước đổ xuống mái nhà, ào ào len qua các tán cây, tràn ngập từng con đường, ngõ hẻm của phố núi Pleiku. Thành phố như khoác lên mình một tấm áo mới, mát mẻ và trong lành hơn.
Cơn mưa đầu mùa mang đến không chỉ là nước mà là sự sống, là hơi thở mãnh liệt của thiên nhiên sau những ngày khô rát. Đất đỏ bazan vốn đã chai sần dưới cái nắng thiêu đốt, giờ đây như được hồi sinh, thoả sức hít căng những giọt nước mát lành. Cây cối bên đường xanh mướt trở lại, từng chiếc lá rửa sạch bụi bẩn, long lanh ánh nước. Những dòng suối nhỏ nhanh chóng hình thành, nước chảy rì rào mang theo lá khô và chút rác bụi cuốn về phía xa. Khi cơn mưa dần dịu đi, cả thành phố như vừa trải qua một giấc ngủ sâu. Không gian im lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng róc rách của nước mưa chảy qua những rãnh đường và tiếng chim kêu ríu rít vang lên đâu đó. Pleiku lúc này hiện lên như một bức tranh tươi mới, rạng ngời hơn bao giờ hết. Những tán lá long lanh những giọt nước, ánh lên dưới ánh chiều tà đẹp đến nao lòng.
Cơn mưa đầu mùa - Hơi thở của đất trời Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Người dân Gia Lai, đặc biệt là những người lớn tuổi, mỗi lần chứng kiến cơn mưa đầu mùa lại không khỏi bồi hồi, như nhìn thấy cả một phần ký ức ùa về. Những cụ già ngồi bên hiên nhà, đôi mắt xa xăm dõi ra khoảng trời mưa xám nhớ lại thuở rừng núi còn bao la ôm trọn lấy đất trời. Ngày ấy, những cơn mưa đầu mùa thường đến sớm hơn, mang theo hơi thở của đất trời, báo hiệu một mùa màng bội thu. Hạt mưa không chỉ là dòng nước mà còn là lời thì thầm của thiên nhiên, như một người bạn thủy chung, thân thuộc với con người. Những cơn mưa ấy kéo dài suốt nhiều ngày, thấm đẫm từng gốc cây, kẽ đá, làm mát lành từng ngọn đồi, thung lũng.
Thế nhưng, những thay đổi không thể tránh khỏi đã khiến mọi thứ không còn như xưa. Những cánh rừng ngày một thưa thớt, những dòng suối ngày một cạn kiệt, và những cơn mưa đầu mùa cũng chẳng còn đậm đà như trước. Giờ đây, mưa về muộn hơn, lượng nước cũng ít hơn, đôi khi chỉ như một cơn ghé thăm vội vã. Nhưng dẫu có thất thường, dẫu chẳng còn hào phóng như những ngày xa xưa, mưa đầu mùa vẫn giữ được vị trí đặc biệt trong trái tim của những người con Gia Lai. Họ trân trọng từng hạt mưa rơi như giữ lấy những giá trị cuối cùng còn sót lại của quê hương.
Đối với những người đã rời xa mảnh đất phố núi, những cơn mưa đầu mùa ở Pleiku là cả một trời thương nhớ. Đó là hình ảnh những buổi sáng sớm, khi tà áo trắng học trò bay trong làn gió mưa lạnh. Là những lần cùng bạn bè trú mưa dưới hàng thông xanh, đôi bàn tay se lạnh nắm lấy nhau lặng nhìn từng giọt nước nhỏ tí tách từ kẽ lá rơi xuống đất. Là những buổi chiều tan trường, đôi dép ướt sũng nước nhưng lòng lại rộn ràng niềm vui vì những câu chuyện cười chưa kể hết trên đường về nhà.
Cơn mưa đầu mùa - Hơi thở của đất trời Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Mùa mưa trên cao nguyên Tây Nguyên nói chung và Gia Lai nói riêng luôn mang một nét đẹp rất riêng, không giống bất kỳ nơi nào khác. Cái không khí trong lành sau mưa, hương thơm ngai ngái của đất đỏ bazan, tiếng gió thổi qua những rừng cây, tất cả như hòa quyện lại tạo nên một bản nhạc dịu êm, một bức tranh mộc mạc mà đẹp đến nao lòng. Những cơn mưa đầu mùa ở quê hương Gia Lai, với tôi không chỉ đơn thuần là sự khởi đầu của một mùa mới, mà còn là biểu tượng của sự sống, của hy vọng và tình yêu dành cho mảnh đất này. Dù đi đâu, về đâu, chỉ cần nghĩ về những cơn mưa ấy, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm như được trở về với vòng tay ấm áp của quê nhà.