Khung cảnh hoàng hôn ở Gia Lai thật đẹp, khi mặt trời lặn và bầu trời chuyển sang màu cam, đỏ, vàng tạo nên bức tranh đầy màu sắc. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Tôi không nhớ mình đã ngắm hoàng hôn bao nhiêu lần, ở núi đồi, bờ hồ, trên những con đường làng quen thuộc. Mỗi lần trở về quê hương, nếu không thể dậy sớm để đón bình minh trên những ngọn đồi nhấp nhô trong sương sớm, tôi lại chọn một nơi cao vút để ngắm hoàng hôn. Có thể là trên đỉnh núi Hàm Rồng, bên bờ Biển Hồ sóng sánh ánh vàng, hoặc giữa rừng thông vi vu gió chiều. Nơi ấy, ánh nắng cuối ngày như ôm trọn mọi buồn vui, để lại trong lòng tôi một cảm giác an yên, và những lo âu của một ngày dài cũng theo ánh mặt trời chìm dần vào ký ức.
Hoàng hôn Gia Lai đẹp say đắm lòng người, gợi lên trong tôi bao nỗi thương niềm nhớ! Có thể nhiều người sẽ không thích hoàng hôn vì nó đại diện cho sự kết thúc, nhưng tôi vẫn nghĩ giả sử không có kết thúc, làm sao có được những khởi đầu tươi mới, đẹp đẽ và kỳ diệu hơn. Nếu không có hoàng hôn, làm sao ta cảm nhận được giá trị của những khoảnh khắc trời còn sáng trong, nắng còn long lanh trên những cánh đồng xanh mướt, hay trên con đường đất đỏ vắt ngang qua triền đồi Gia Lai. Nếu không có hoàng hôn, làm sao biết được cái đẹp của ánh chiều tà, khi những đôi tình nhân tay trong tay đi về trên con dốc thoai thoải, từng viên sỏi lăn lóc như kể lại bao câu chuyện của làng quê yên bình.
Vẻ đẹp hoàng hôn ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Thời gian trôi qua, khi trưởng thành hơn, trải nghiệm nhiều hơn, tôi lại càng yêu hoàng hôn. Những điều từng xem là kết thúc hóa ra lại là khởi nguồn cho những xúc cảm dịu dàng. Tôi yêu những phút giây bầu trời Gia Lai chuyển màu, từ khi nắng chiều còn lung linh trên mặt nước Biển Hồ đến khi những áng mây bắt đầu khoác lên mình sắc bạc, rồi mặt trời chậm rãi lặn sau những đỉnh đồi, ánh sáng vàng cam như trải dài khắp không gian. Trên cao, cánh chim chiều nghiêng nghiêng bay về tổ, để lại một sự tĩnh lặng huyền diệu giữa đất trời.
Hoàng hôn ở Gia Lai không chỉ đơn thuần là sự kết thúc một ngày, mà còn là một bản giao hưởng trầm bổng của thiên nhiên. Đứng trên đồi thông lộng gió, nhìn về phía chân trời xa thẳm, tôi cảm nhận được những dư vị của thời gian. Đó là khoảnh khắc để ta lắng đọng, để những kỷ niệm ùa về và để lòng người nhẹ nhàng hơn. Hoàng hôn Gia Lai trong sắc vàng cam nhập nhoạng, không chỉ làm đẹp cho cảnh vật mà còn lặng lẽ an ủi tâm hồn những ai yêu thương vùng đất này, như một lời nhắc nhở rằng mỗi ngày trôi qua đều đáng trân quý.
Vẻ đẹp hoàng hôn ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Ngắm hoàng hôn ở nhiều nơi trên khắp đất nước, nhưng với tôi, đẹp nhất vẫn là hoàng hôn trên mảnh đất Gia Lai thân thương. Tôi thích cảm giác đắm mình trong sắc trời chiều nơi cao nguyên đầy nắng gió. Đứng trên một ngọn đồi cao, phóng tầm mắt ra xa, tôi nhìn thấy những thung lũng yên bình, nơi ánh đèn từ những ngôi nhà sàn nhỏ nhắn lấp lánh như những đốm lửa ấm áp trong bức tranh chiều tà. Không gian ấy, dù rộng lớn đến bao nhiêu, vẫn mang đến cho tôi cảm giác thân thuộc như thể Gia Lai đang dang rộng vòng tay ôm lấy tôi vào lòng. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, không gian làng quê Gia Lai – mảnh đất thân yêu của tôi – như được nhuộm bởi sắc đỏ hồng dịu dàng từ những tia nắng cuối ngày. Khung cảnh giản dị và mộc mạc của làng quê khi hoàng hôn luôn mang lại cho tôi cảm giác yên bình và dễ chịu, như một bản nhạc êm đềm ru lòng người vào những giây phút thảnh thơi hiếm hoi.
Bầu trời Gia Lai khi hoàng hôn dần buông không còn ánh nắng chói chang của buổi chiều, mà thay vào đó là một sắc màu nhẹ nhàng nhưng rực rỡ đến nao lòng. Mặt trời lấp ló phía sau những dãy núi xa xa, ánh sáng đỏ cam lan tỏa trên nền trời xanh thẫm, hòa quyện vào nhau như một bức tranh sơn dầu hoàn mỹ mà chỉ thiên nhiên mới vẽ nên được. Những hàng tre cuối làng in bóng lên nền trời rực rỡ, gió nhẹ lướt qua, làm những tán lá khẽ lay động, tiếng xào xạc vang lên như một khúc ca của buổi chiều tà.
Vẻ đẹp hoàng hôn ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Cảnh sắc làng quê Gia Lai dưới ánh hoàng hôn như khoác lên mình chiếc áo mới, chiếc áo nhuốm màu vàng nhạt pha cam ấm áp. Cánh đồng lúa chín vàng ánh lên sắc đỏ rực khi nắng chiều đổ dài, từng nhành cỏ bên đường như bừng sáng lên trong khoảnh khắc cuối ngày. Gió từ những ngọn đồi xa xa thổi về mang theo hương đất bazan nồng ấm, hòa quyện cùng hương cỏ dại và mùi lúa mới, tạo nên một không gian đầy mê hoặc và khó quên. Khi ánh mặt trời dần khuất sau những đồi núi trập trùng, làng quê bắt đầu chìm vào nhịp sống quen thuộc. Tiếng bước chân của những người nông dân từ đồng ruộng trở về vang lên trên con đường làng nhỏ bé, lẫn trong tiếng xào xạc của lá khô dưới chân. Xa xa, những chú trâu thong thả bước, cái đuôi đong đưa nhịp nhàng trong ánh chiều còn sót lại. Hoàng hôn Gia Lai không chỉ là một bức tranh đẹp mà còn là một cảm giác thiêng liêng, khiến con người ta như hòa vào cõi đất trời Xa xa, những ngôi nhà sàn nhỏ xinh nằm lặng lẽ bên rừng, khói bếp bắt đầu bốc lên nghi ngút, hòa quyện vào không gian tĩnh lặng của đất trời.
Mọi thứ dường như chậm lại, nhường chỗ cho những âm thanh quen thuộc của buổi chiều tà. Tiếng chim ríu rít trên cành cao như một bản hòa ca nhẹ nhàng tiễn biệt ngày cũ. Bây giờ, mỗi lần trở về Gia Lai, tôi như trở về chính quê hương xinh đẹp của mình. Những buổi chiều, tôi lại chọn một nơi thật yên tĩnh để ngắm hoàng hôn. Có khi là bên Biển Hồ xanh ngát, nơi mặt nước phản chiếu ánh nắng cuối ngày làm cả không gian rực lên vẻ đẹp khó tả. Có khi là trên núi Hàm Rồng, nơi gió vi vu hát khúc ca của đất trời hay bên những rừng thông reo rì rào như kể câu chuyện bất tận về thời gian. Tôi đứng đó, lặng lẽ cảm nhận từng hơi thở của gió, từng tiếng lá rơi, từng tia nắng nhạt dần trong mắt.
Vẻ đẹp hoàng hôn ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Gia Lai đối với tôi không chỉ là quê hương mà còn là nơi chữa lành. Mỗi lần rời xa phố thị ồn ào để trở về nơi đây, tôi cảm giác như được hồi sinh. Tất cả những lo toan, mệt mỏi của cuộc sống thường ngày dường như tan biến trước vẻ đẹp bình yên của hoàng hôn Gia Lai. Nơi đây, tôi tìm lại được chính mình, tìm lại được sự bình yên sau bao mùa giông gió. Gia Lai như người mẹ hiền, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, xoa dịu tâm hồn chai sạn và tiếp thêm sức mạnh để tôi tiếp tục bước đi trên hành trình của cuộc đời. Tôi đứng đó, lặng nhìn cảnh vật quanh mình, lòng tràn đầy yêu thương và biết ơn quê hương. Gia Lai không chỉ là nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà còn là nơi lưu giữ bao kỷ niệm đẹp đẽ. Mỗi lần ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn nơi đây, tôi lại cảm thấy tâm hồn mình dịu lại, hân hoan và hạnh phúc với một niềm vui không thể diễn tả bằng lời. Những lo toan, mệt mỏi của cuộc sống như tan biến, chỉ còn lại cảm giác bình yên ngập tràn trong từng hơi thở.
Quê hương Gia Lai đối với tôi không chỉ đẹp bởi thiên nhiên hùng vĩ hay không gian yên bình, mà còn bởi chính những khoảnh khắc dung dị như thế này. Từng tia nắng cuối cùng tan biến sau núi, từng làn khói bếp lan tỏa trong không gian, hay tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ đều là những mảnh ghép hoàn hảo của bức tranh hoàng hôn Gia Lai. Tôi yêu nơi đây, yêu từng cành cây, ngọn cỏ, yêu cả cái không khí đặc trưng mà chỉ có quê hương mình mới có thể mang lại. Và mỗi lần rời xa, tôi lại mong ngày được trở về, để tiếp tục sống trong những phút giây bình dị và ấm áp này.