Khám phá lịch sử, văn hóa, con người và cảnh đẹp Việt Nam trên ứng dụng du lịch 63Stravel
Tải ứng dụng 63Stravel
Con đường dốc đứng ở Gia Lai là một nét chấm phá đầy kỳ thú giữa lòng phố núi Pleiku. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Trên hành trình khám phá những cung đường phố núi Pleiku, tôi đã có dịp chiêm ngưỡng một cảnh sắc vừa quen thuộc vừa đặc biệt đến ngỡ ngàng, đó chính là con đường dốc đứng nằm giữa xã Ia Pếch, huyện Ia Grai. Con đường dài chừng 1 km như một dấu ấn của tạo hóa, len lỏi qua vùng rừng núi xanh ngát và uốn lượn mềm mại như đang nối liền với bầu trời vô tận. Đứng trước vẻ đẹp ấy, lòng tôi ngập tràn những cảm xúc khó tả, sự tự hào tự hào xen lẫn tình thương mến dành cho mảnh đất Gia Lai thân yêu này.
Hai bên con đường, hàng cây muồng bung nở những chùm hoa vàng rực rỡ, thắp sáng không gian bằng vẻ đẹp giản dị nhưng tràn đầy sức sống. Loài cây quen thuộc của vùng đất Tây Nguyên này tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng mang đến cảm giác dịu dàng, ấm áp như lời thủ thỉ của cao nguyên mênh mông. Tôi bước đi trên con đường, mỗi bước chân như chạm vào từng nhịp thở của đất trời. Gió từ rừng núi ùa về mang theo hương đất bazan ngai ngái nhưng nồng nàn khiến tâm hồn tôi như được gột rửa và hòa quyện vào thiên nhiên bao la.
Con đường dốc đứng ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Khi đứng ở giữa con dốc cao ngất ấy, tôi ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn. Cảm giác như cả thế giới được thu nhỏ lại chỉ còn tôi và con đường hùng vĩ trước mặt. Độ dốc của con đường gần như thẳng đứng tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ trong ánh mắt và cả trí tưởng tượng của tôi. Mỗi khi dừng chân, tôi không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của tạo hóa. Con đường không chỉ mang vẻ đẹp hoang sơ của núi rừng mà còn gợi lên trong tôi niềm tự hào về quê hương – nơi mà thiên nhiên và con người luôn hòa quyện, gắn bó bền chặt.
Vào mùa hoa cà phê nở rộ, con đường dốc đứng lại khoác lên mình một diện mạo khác. Những bông hoa trắng tinh khôi phủ kín triền đồi tựa như những thảm tuyết mềm mại giữa cao nguyên nắng gió. Tôi hít căng lồng ngực, hương thơm nhẹ nhàng của hoa cà phê tràn vào khiến tôi cảm nhận được sự thanh khiết như chạm đến tâm hồn mình. Cảnh sắc ấy làm tôi nhớ đến những ngày thơ bé, khi từng bước chân chạy trên con đường quê quen thuộc cũng mang theo mùi hương của đất trời, của những mùa hoa.
Con đường dốc đứng ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Không chỉ một mùa, vẻ đẹp của con đường này luôn thay đổi qua từng khoảnh khắc trong năm. Mùa khô, sắc xanh dịu dàng của cây cỏ hòa cùng sắc đỏ của đất bazan tạo nên một bức tranh sống động. Mùa mưa, cây cối hồi sinh với sắc xanh tươi mát, những đóa hoa muồng hai bên đường bừng nở rực rỡ như những ngọn đèn lung linh dẫn lối qua núi rừng. Mỗi mùa, con đường lại kể cho tôi nghe một câu chuyện mới, chậm rãi và dịu dàng như nhắc nhở tôi về nhịp điệu bất biến của cuộc sống nơi quê hương.
Tôi yêu từng khoảnh khắc trên con đường dốc đứng này. Yêu cái cách mà thiên nhiên hòa quyện với con người, yêu sự bình yên mỗi khi ngồi lại để lòng mình thả trôi theo những áng mây trắng lững lờ, để lắng nghe tiếng gió xào xạc qua những tán cây. Không gian ấy, mộc mạc và thân quen đến lạ và nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của tôi về Gia Lai, về nơi nơi lưu giữ những điều tươi đẹp nhất của tuổi thơ, của tình yêu dành cho mảnh đất đỏ bazan này.
Con đường dốc đứng ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Nếu ai đó hỏi tôi về một nơi ở Gia Lai mà vẻ đẹp có thể chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn, tôi sẽ không ngần ngại mà nói về con đường dốc đứng này. Bởi lẽ, nó không chỉ là một khung cảnh hùng vĩ để ngắm nhìn mà còn là nơi tôi tìm thấy chính mình, một con người bé nhỏ nhưng đầy tự hào khi thuộc về đất trời Tây Nguyên. Con đường ấy đối với tôi mãi mãi là biểu tượng của quê hương – mộc mạc, hùng vĩ nhưng cũng dịu dàng và bình yên đến lạ.