Khám phá lịch sử, văn hóa, con người và cảnh đẹp Việt Nam trên ứng dụng du lịch 63Stravel
Tải ứng dụng 63Stravel
Pleiku không chỉ là một thành phố mà còn là nơi lưu giữ những giá trị thiêng liêng và tình yêu sâu đậm của những người con ở mảnh đất này. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Pleiku - một thành phố nhỏ nằm giữa lòng Tây Nguyên, là nơi mà thiên nhiên, văn hóa và con người hòa quyện vào nhau, tạo nên một vẻ đẹp độc đáo, cuốn hút. Không quá sôi động như những đô thị lớn, Pleiku lại gây ấn tượng bởi sự mộc mạc, gần gũi. Với tôi, Pleiku là nơi mà tôi có thể cảm nhận sự thanh bình. Từ cảnh quan tự nhiên đến nhịp sống thường ngày, Pleiku luôn mang đến những cảm xúc khó tả, khiến tôi ngày càng yêu mến và gắn bó hơn với mảnh đất này.
Phố núi Pleiku trong mắt người con Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Khi bình minh vừa ló dạng, Pleiku hiện lên như một bức tranh thủy mặc huyền ảo được phủ lên bởi màn sương mờ dịu dàng của buổi sớm mai. Từ cửa sổ nhà mình, tôi có thể nhìn thấy những con đường nhỏ uốn lượn qua những đồi thông xanh ngắt, ẩn hiện trong làn sương mờ ảo. Tiếng gà gáy vang vọng từ những ngôi nhà nhỏ dưới thung lũng hòa cùng tiếng chim ríu rít trên cành như một bản hòa ca gọi chào ngày mới. Tôi thường thích đi dạo trên những con đường đầy cỏ hoa, cảm nhận làn gió sớm mát lạnh thấm vào da thịt. Lúc ấy, hương thơm của đất hòa quyện cùng mùi cỏ non, mang đến một cảm giác gần gũi mà chỉ những ai gắn bó lâu năm với vùng đất này mới thấu hiểu. Đứng giữa không gian ấy, lòng tôi như dịu lại, mọi lo âu trong cuộc sống dường như tan biến trong làn sương mờ của phố núi.
Khi chiều buông xuống, Pleiku lại khoác lên mình tấm áo của ánh hoàng hôn vàng ươm, nhuộm rực cả một góc trời. Đó là khoảnh khắc mà tôi yêu thích nhất trong ngày, khi ánh nắng dịu dần và những cơn gió mát bắt đầu len lỏi qua từng con đường. Pleiku hiện lên như một bức tranh tuyệt đẹp với những mái nhà nhỏ xinh, những con đường ngoằn ngoèo chạy giữa thảm xanh của cây cối. Ánh nắng cuối ngày phủ lên mọi vật một màu vàng óng, khiến cảnh vật trở nên lãng mạn đến nao lòng. Tôi dường như cảm nhận được sự yên bình của quê hương, như thể mọi lo âu, mệt mỏi của cuộc sống đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn lại sự thảnh thơi và niềm hạnh phúc giản đơn.
Buổi tối ở Pleiku mang một vẻ đẹp lung linh, khác biệt so với ban ngày. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng cả thành phố. Pleiku lúc này không náo nhiệt, sầm uất như những đô thị lớn mà mang một nhịp sống chậm rãi, êm đềm hơn. Tôi thích đi dạo qua những con phố nhỏ, ngắm nhìn từng ánh đèn hắt lên từ những ngôi nhà, những quán ăn ven đường đông đúc nhưng không ồn ào. Có những lúc, tôi ghé qua một quán ăn quen thuộc, thưởng thức tô phở khô đặc sản – món ăn mà chỉ cần nhìn thấy đã gợi nhớ cả một bầu trời tuổi thơ. Mỗi lần đi dạo vào buổi tối, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ không khí gia đình của những người dân nơi đây, những con người hiền hòa, mộc mạc, luôn sẵn lòng trao đi những nụ cười thân thiện.
Phố núi Pleiku trong mắt người con Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Pleiku qua từng khoảnh khắc trong ngày đều mang một vẻ đẹp riêng, mộc mạc nhưng không kém phần quyến rũ. Mỗi cảnh sắc, mỗi âm thanh, mỗi mùi hương nơi đây đều như một mảnh ghép, góp phần tạo nên một bức tranh tổng thể đầy sức sống và bình yên. Tôi yêu Pleiku không chỉ vì vẻ đẹp tự nhiên của nó, mà còn bởi những kỷ niệm tuổi thơ, bởi những con người thân thương đã làm nên linh hồn của thành phố này. Và dù có đi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về Pleiku, mảnh đất mà tôi gọi là “nhà”.
Người Pleiku – những con người mộc mạc, chân thành luôn để lại trong lòng tôi cảm giác gần gũi và thân quen đến lạ. Tôi đã quen thuộc với những nụ cười hiền lành, những lời nói chân tình, mộc mạc của người dân phố núi. Trong từng câu chuyện, từng cuộc trò chuyện giản dị với họ, tôi cảm nhận được nét đặc trưng không thể nhầm lẫn của con người Tây Nguyên: chân phương, thật thà và luôn sẵn lòng sẻ chia. Họ không sống vội, không chạy theo nhịp sống ồn ào, hối mà luôn giữ được sự bình thản, nhẹ nhàng trong tâm hồn. Chính điều đó đã tạo nên sự ấm áp, thân thiện mà tôi luôn trân quý ở quê hương mình.
Phố núi Pleiku trong mắt người con Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Những buổi sáng, tôi thường dạo quanh chợ Pleiku – nơi nhịp sống thường nhật được tái hiện một cách rõ nét và sinh động nhất. Ở đó, tôi bắt gặp hình ảnh những cô bác mang từng bó rau tươi, từng rổ hoa quả vừa được hái từ vườn nhà, vui vẻ chào mời khách hàng. Nụ cười chân chất của họ làm sáng bừng cả một góc chợ khiến ai đi qua cũng phải dừng lại trò chuyện vài câu. Tôi nhớ nhất là những lần mẹ dẫn tôi đi chợ khi còn nhỏ, bà thường dừng lại rất lâu để hỏi thăm những người bán hàng quen thuộc, không phải để mặc cả mà chỉ đơn giản là để trao nhau những lời hỏi han đầy tình cảm. Chợ Pleiku không chỉ là nơi giao thương mà còn là một không gian cộng đồng ấm áp, nơi con người đối xử với nhau bằng tấm lòng chân thành và giản dị nhất.
Người dân Pleiku luôn biết cách tìm niềm vui trong những điều giản dị nhất và tôi cảm nhận rõ điều đó qua từng khoảnh khắc sống ở đây. Nhịp sống chậm rãi của phố núi khiến tôi yêu thêm những gì quen thuộc quanh mình. Đi qua những con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, tôi nhìn thấy những cụ già thong dong dạo bộ, hay những đứa trẻ ríu rít trên đường đến trường. Cuộc sống nơi đây có thể không hào nhoáng, nhưng chính sự bình dị ấy đã tạo nên một Pleiku độc đáo, không giống bất kỳ nơi nào khác. Pleiku còn nổi tiếng với những quán cà phê mang phong cách rất riêng, một nét đặc trưng không thể thiếu của vùng đất Tây Nguyên. Tôi thường tìm đến những quán cà phê nhỏ nằm nép mình dưới những tán cây cổ thụ, nơi không gian xanh mát và yên tĩnh khiến lòng người dịu lại. Những quán cà phê ở đây thường không cầu kỳ, xa hoa mà mộc mạc, gần gũi như chính con người phố núi. Thưởng thức một ly cà phê đậm vị, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng trong không gian đầy cây cỏ, tôi cảm nhận được sự giao hòa tuyệt đối giữa con người và thiên nhiên. Đó là lúc tôi cảm thấy trọn vẹn nhất, khi tất cả những gì quanh mình đều giản đơn mà ý nghĩa.
Phố núi Pleiku trong mắt người con Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Pleiku không chỉ đẹp bởi cảnh sắc thiên nhiên mà còn đẹp bởi chính con người nơi đây. Mỗi người dân phố núi với tấm lòng hiền hòa, chân thật đã góp phần làm nên linh hồn của thành phố này. Tôi tự hào khi được lớn lên trên mảnh đất này, nơi mà mỗi khoảnh khắc, mỗi góc phố đều gắn bó sâu sắc với ký ức tuổi thơ và tình yêu quê hương của tôi. Với tôi, Pleiku mãi là chốn trở về, nơi mà chỉ cần nghĩ đến, tôi đã thấy lòng mình ấm áp và bình yên. Dù ngày càng phát triển, Pleiku vẫn giữ được nét mộc mạc, giản dị vốn có. Điều này khiến tôi cảm nhận rằng Pleiku luôn là nơi để trở về, để tìm lại những giá trị chân thực nhất của cuộc sống. Tôi luôn mong rằng Pleiku sẽ tiếp tục phát triển nhưng không đánh mất đi vẻ đẹp tự nhiên và những giá trị văn hóa truyền thống.