Tết mang một nét riêng, mộc mạc nhưng đầy ắp sắc màu và hương vị của đất trời Gia Lai. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Tết ở Gia Lai trong tôi không chỉ là một mùa lễ hội mà còn là một miền ký ức êm đềm, nơi những kỷ niệm tuổi thơ cùng rừng núi và cái tình mộc mạc của người dân cao nguyên. Mỗi độ xuân về, khi những cơn gió lạnh len qua các triền đồi và con đường đất đỏ bazan, lòng tôi lại dâng lên bao cảm xúc khó tả. Như một chuyến tàu thời gian, tôi ngược về những mùa xuân cũ, nơi quê hương đã trao cho tôi những cái Tết đầy ắp yêu thương, giản dị nhưng thiêng liêng đến lạ kỳ.
Không biết tự khi nào, nỗi nhớ Tết Gia Lai đã ngấm sâu trong tôi như một phần không thể tách rời của tâm hồn. Gia Lai khi ấy còn hoang sơ với những con đường đất đỏ trải dài, mùa khô thì bụi mịt mù còn mùa mưa thì lầy lội in dấu chân trâu bò. Vậy mà giữa khung cảnh ấy, mỗi dịp Tết đến xuân về, vùng đất lại bừng lên sức sống mãnh liệt. Giá như tôi có thể cất giữ trọn vẹn những ký ức ấy trong một chiếc tủ nhỏ để mỗi khi mở ra, tất cả lại ùa về sống động và ấm áp như ánh lửa trong bếp củi đêm giao thừa bập bùng cháy, sưởi ấm cả một góc trời.
Tết về trên làng quê (Ảnh: sưu tầm).
Tết ở Gia Lai không mang dáng vẻ náo nhiệt, phồn hoa như chốn đô thị mà lại chất chứa hơi thở dịu dàng của đất trời và sự ấm áp từ tình người đơn sơ, mộc mạc. Trong từng khoảnh khắc của những ngày Tết ấy, cái lạnh ngọt ngào của buổi sớm, mùi thơm nồng của nồi bánh tét đang chín dần hay tiếng cười nói của đám trẻ con tất cả đều in sâu vào trái tim tôi. Dẫu có đi xa, mỗi khi nhớ về Tết Gia Lai lòng tôi như được sưởi ấm bởi những ký ức ngọt ngào và niềm thương tròn đầy không bao giờ cạn.
Cha tôi thường giao cho tôi nhiệm vụ mang quà bánh biếu họ hàng vào những ngày cuối năm. Đường làng Gia Lai không nhộn nhịp như phố thị, tôi thích đi vòng qua những đoạn đường nơi có chợ hoa rực rỡ. Ở đó, cả một góc trời cao nguyên bừng sáng với sắc vàng của những chậu mai, sắc đỏ thắm từ những cành đào, cùng vẻ tươi tắn của những loài hoa đồng nội như hoa đồng tiền, hoa dơn. Tất cả hòa quyện, tạo nên một bức tranh Tết đầy sức sống vừa giản dị mà lại thân thương, khiến lòng người không khỏi xốn xang.
Nhưng Tết với tôi không chỉ nằm ở sắc hoa mà còn trong hương vị của những món ăn truyền thống. Mẹ tôi thường cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho ngày Tết, từ gạo nếp, đậu xanh đến lá chuối để gói bánh tét. Giữa tiết trời Gia Lai se lạnh, mùi từ củi già cháy dở quyện với hương nếp bánh đang chín dần trong nồi làm ký ức tuổi thơ tôi mãi không phai nhòa. Bên nồi bánh tét sôi lục bục, anh chị em chúng tôi ngồi quây quần vừa chờ bánh vừa nướng khoai, lùi mì trên tảng than đỏ rực. Khoai lùi chín vàng, thơm lừng, chúng tôi vừa thổi phù phù vừa bóc vỏ ăn, cảm giác ngọt bùi lan tỏa trong từng hơi ấm. Đêm Tết ở Gia Lai luôn bình yên, tiếng củi cháy tí tách bên nồi bánh hòa lẫn tiếng cười đùa của lũ trẻ, tất cả làm nên một cái Tết đậm chất núi rừng, vừa dung dị vừa đầy ắp yêu thương.
Tết về trên làng quê (Ảnh: sưu tầm).
Tết ở Gia Lai không chỉ là bánh tét, dưa món mà còn mang đậm nét truyền thống qua những chén trà thơm ấm lòng ngày đầu năm. Cha tôi thường cẩn thận dự trữ trà nhiều hơn thường lệ để tiếp khách. Những gói trà Bàu Cạn quen thuộc được cha xếp ngay ngắn trong hộc tủ. Mỗi sáng sớm, ông ngậm miếng mứt gừng cay nhẹ, nhấp ngụm trà đậm đà rồi lặng nhìn cây mai trước sân đang bung sắc vàng rực rỡ. Trà Bàu Cạn không chỉ là một hương vị quen thuộc của người Phố núi mà còn là một phần lịch sử của vùng đất này. Tôi được nghe kể rằng, loại trà ấy đã có hơn 100 năm tuổi, từ thời người Pháp mở đồn điền chè ở Gia Lai. Dẫu sau này có nhiều thương hiệu trà khác xuất hiện, vị trà Bàu Cạn cha pha vẫn luôn đọng mãi trong ký ức của tôi, như một biểu tượng gắn bó với ngày Tết Gia Lai đầy ấm cúng.
Tết ở quê hương tôi là một bức tranh rực rỡ sắc màu và đầy ắp thanh âm cuộc sống. Khi gió xuân se lạnh len lỏi qua từng tán cây, khắp nơi đã tràn ngập không khí nhộn nhịp của những ngày giáp Tết. Chợ Tết sớm trở nên đông đúc hơn bao giờ hết, người người chen chân mua sắm, tiếng cười nói rôm rả hòa lẫn trong hương thơm nồng của những bó lá dong, gói bánh tét xanh mướt. Trên những con đường đất đỏ đặc trưng, những gánh hàng rong chở đầy hoa tươi di chuyển chậm rãi. Ở mỗi nếp nhà, khói bếp bốc lên nghi ngút, tỏa hương thơm nồng của nồi bánh chưng, bánh tét sôi lục bục. Trẻ nhỏ tíu tít khoe nhau quần áo mới, người lớn thì tất bật dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa. Cả xóm làng bỗng trở nên ấm áp, rực sáng trong ánh đèn lồng và câu đối đỏ treo trước hiên nhà. Đêm giao thừa, tiếng pháo hoa bừng sáng bầu trời hy vọng và sự sum vầy. Tất cả tạo nên một không gian Tết mộc mạc mà đong đầy yêu thương của quê hương tôi.
Tết về trên làng quê (Ảnh: sưu tầm).
Nhớ về Tết là trở về với nguồn cội, với những gì gần gũi và ấm áp nhất trong lòng mỗi người con xa quê. Ở Gia Lai, nguồn cội ấy chẳng phải điều xa vời hay khó tìm, mà hiện diện trong từng nếp nhà nhỏ nép mình dưới bóng cây cổ thụ, trong tiếng cười nói của gia đình quây quần bên mâm cơm ngày Tết. Tôi luôn nghĩ rằng Tết ở Gia Lai mang một nét gì đó thật riêng, vừa giản dị mà lại thật thiêng liêng. Nó không chỉ là thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới mà còn là dịp để mọi người kết nối, sẻ chia và trân trọng những giá trị bền vững trong cuộc sống. Tết Gia Lai với tôi là một mùa xuân thật dịu dàng, mang đến cảm giác yên bình và thân thương lạ lùng. Trong không gian ấy, từng ngọn gió núi cao nguyên cũng như muốn góp phần thổi bừng lên niềm hy vọng mới để mỗi mùa Tết đến lại thêm yêu, thêm gắn bó với mảnh đất thân thuộc này.