GIA LAI VÀO NHỮNG NGÀY ĐÔNG

Vào những ngày đông, Gia Lai khoác lên mình một vẻ đẹp vừa hoang sơ vừa trầm lắng. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .

Mùa đông trên vùng đất Tây Nguyên - nơi những cơn gió ở rừng núi mang theo hơi lạnh mơn man từng góc trời, khiến cho con người ta dễ dàng cảm nhận sự chuyển mình trong không gian. Ở Gia Lai, tiết trời mùa đông không rét cắt da như miền Bắc, cũng chẳng mưa dai dẳng như miền Nam, mà là cái lạnh khô se sắt, đủ khiến bàn tay khẽ tìm hơi ấm từ tách cà phê nóng hổi. Những buổi chiều, khi ánh nắng nhạt dần sau những ngọn núi trùng điệp, tôi thường ngồi bên bạn bè, cùng nhâm nhi cà phê trong quán nhỏ và câu chuyện lại quay về những ngày thơ ấu rong chơi cùng bè bạn.

Gia Lai vào những ngày đông khoác lên mình một vẻ đẹp vừa hoang sơ vừa trầm lắng, như bản hòa ca của đất trời Tây Nguyên khi tiết trời chuyển lạnh. Gió bấc tràn về, len lỏi qua từng khe núi, từng ngọn đồi và những con đường đất đỏ bazan. Cái lạnh của mùa đông không quá khắc nghiệt, nhưng đủ để người ta cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong nhịp thở của thiên nhiên.

Gia Lai vào những ngày đông (Ảnh: sưu tầm).

Mặt trời mùa đông Gia Lai lười biếng hơn bao giờ hết. Buổi sáng bắt đầu bằng lớp sương mù dày đặc bao phủ khắp các thung lũng và triền đồi. Sương giăng mờ mịt như thảm lụa trắng mềm mại ôm lấy từng ngọn cây, từng ngôi nhà nhỏ nằm yên bình dưới chân núi. Xa xa, dãy núi Chư Đăng Ya ẩn hiện mơ hồ trong làn sương, trông tựa như một bức tranh thủy mặc đầy chất thơ. Ánh mặt trời nhạt nhòa cố gắng xuyên qua màn sương dày, nhưng chỉ để lại vài tia sáng yếu ớt, khiến khung cảnh thêm phần huyền bí. Khói đốt nương rẫy đã thu hoạch của bà con bay lên nhè nhẹ, hòa quyện cùng sương mù tạo thành một bức tranh mơ màng, vừa thơ mộng vừa gần gũi. Tiếng bước chân của những người nông dân đi thăm đồng vang lên trong cái tĩnh lặng của buổi sớm, hòa lẫn vào tiếng gió xào xạc của những tán cây cao su hai bên đường. Mùa đông, những cây cao su thay lá, để lại thân cành trơ trụi đứng sừng sững giữa đất trời như những nhân chứng câm lặng của thời gian.

Gia Lai vào những ngày đông (Ảnh: sưu tầm).

Đến trưa, khi mặt trời đã lên cao, những tia nắng ấm áp bắt đầu xua tan lớp sương mù mờ ảo còn vương vấn trên những tán cây, để lộ rõ hơn vẻ đẹp kỳ vĩ của núi rừng Tây Nguyên. Trước mắt tôi, những ngọn đồi trải dài ngút ngàn được tô điểm bởi màu xanh mơn mởn của cây cối, xen lẫn là những dòng sông mềm mại uốn lượn với làn nước trong vắt sau những cơn mưa nặng hạt của mùa trước. Không gian thoáng đãng như được gột rửa, mang theo hương ngai ngái đặc trưng của đất bazan hòa quyện với mùi khói bếp từ những ngôi nhà sàn lấp ló sau rặng cây. Tiếng củi cháy lách tách, tiếng người gọi nhau í ới chuẩn bị bữa cơm trưa, tất cả như tạo thành bản giao hưởng của tự nhiên, khiến tâm hồn tôi như dịu lại trong sự bình yên đến lạ thường. Đây không chỉ là một bức tranh thiên nhiên đẹp đến nao lòng mà còn là nhịp sống giản dị, mộc mạc mà hiếm nơi nào có được.

Gia Lai vào những ngày đông (Ảnh: sưu tầm).

Chiều xuống, bầu trời Gia Lai như được tô điểm bởi một bảng màu độc đáo. Mặt trời khuất dần sau những dãy núi xa xa để lại một ráng chiều màu cam đỏ loang lổ trên nền trời xám lạnh, hoàng hôn không còn rực rỡ mà mang màu cam nhạt pha lẫn chút xám khiến cả không gian như chùng xuống. Những đàn chim lũ lượt bay về tổ, kêu vang một góc trời. Dưới chân núi, các ngôi làng của người Jrai, Bahnar bắt đầu rộn ràng hơn. Nhà rông sáng lên ánh lửa từ những bếp củi, tiếng cồng chiêng vang vọng khắp nơi hòa cùng nhịp điệu xoang của những người phụ nữ trong bộ váy truyền thống.

Chiều đông ở Gia Lai cũng là lúc mẹ tôi bận rộn với cuộn len trên tay. Những mũi len đan thoăn thoắt, từng chiếc khăn, chiếc áo dần thành hình như gom hết ấm áp của mùa đông vào từng sợi chỉ. Tôi nhìn mẹ, chợt nhớ mình cũng từng vụng về đan những mũi len đầu tiên, gửi gắm bao yêu thương vào từng món đồ nhỏ xinh dành cho những người thân yêu. Ngày đông ở Gia Lai, dòng sông cũng trở nên lặng lẽ hơn. Nước sông trong vắt, chẳng còn màu đỏ đục như mùa mưa. Buổi chiều, lũ trẻ tụm lại bên đống lửa, những củ khoai mót được từ ruộng lân cận hay vài chú cào cào, châu chấu bắt được trên lối mòn được ném vào đống tro hồng, cháy xèo xèo, tỏa mùi thơm ngọt lựng. Tiếng cười đùa của chúng tôi vang vọng khắp không gian, hòa cùng tiếng bò trâu gặm cỏ bên bờ ruộng. Đống lửa nhỏ không chỉ xua đi cái lạnh mà còn là nơi để tụi trẻ con chúng tôi kể nhau nghe những giấc mơ. Mỗi đứa đều phong phanh trong manh áo cũ, tay run run hơ ấm bên lửa, nhưng ánh mắt đứa nào cũng ánh lên niềm vui giản dị, chẳng mảy may bận tâm đến cái lạnh gió mùa.

Gia Lai vào những ngày đông (Ảnh: sưu tầm).

Ban đêm, Gia Lai chìm vào cái lạnh sâu hơn, khi gió bấc luồn qua từng cánh cửa. Nhưng chính trong cái lạnh ấy, tình người lại trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Những ngôi nhà sàn quây quần bên bếp lửa, kể cho nhau nghe những câu chuyện cũ, những kỷ niệm về mùa vụ, về cuộc sống. Gia Lai mùa đông là thế, lạnh lẽo nhưng không đơn độc, trầm lắng nhưng đầy chất thơ. Mùa đông Gia Lai không chỉ lạnh ở khí trời mà còn gợi nên một nỗi nhớ nhung, một cảm giác tĩnh lặng trong lòng người. Những quán cà phê nhỏ ở phố núi Pleiku trở thành điểm hẹn ấm áp, nơi mọi người tụ họp để nhâm nhi ly cà phê đậm đà và trò chuyện bên nhau. Từng giọt cà phê chậm rãi rơi, như nhịp điệu chậm rãi của mùa đông phố núi.

Gia Lai vào những ngày đông (Ảnh: sưu tầm).

Thế nhưng, giữa cái lạnh của mùa đông, tôi lại càng cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ lòng người. Những cô bác nông dân vẫn cặm cụi trên nương rẫy, những người lao động vẫn miệt mài làm sạch từng con đường, từng góc phố. Tôi thường bắt gặp những chiếc áo khoác sờn màu, những đôi tay chai sạn đang làm việc trong tiết trời lạnh giá, và lòng chợt dâng lên niềm cảm phục. Chính sự chăm chỉ, chịu thương chịu khó ấy đã giữ cho Gia Lai luôn sạch đẹp, luôn tươi mới, dù trời đông hay hè.

Mùa đông ở Gia Lai dù lạnh lẽo nhưng vẫn là mùa của yêu thương và sẻ chia. Đó là mùa mà tôi nhìn thấy những chiếc áo ấm được trao tận tay những em nhỏ vùng sâu, vùng xa. Là mùa mà người ta dành cho nhau những nụ cười ấm áp, những lời thăm hỏi chân tình. Đâu đó trong tiếng gió thổi vẫn có những âm thanh của cồng chiêng vang lên từ nhà rông, tiếng cười nói rôm rả của người dân làng khi cùng nhau quây quần bên ché rượu cần. Mùa đông trên mảnh đất Tây Nguyên không chỉ là mùa của gió và sương, mà còn là mùa của yêu thương, đoàn kết. Dù khung cảnh có trầm buồn nhưng lòng người vẫn luôn rộn ràng như ngọn lửa âm ỉ cháy mãi không bao giờ tắt giữa núi rừng đại ngàn. 

Gia Lai vào những ngày đông (Ảnh: sưu tầm).

Gia Lai vào mùa đông như một bản nhạc trầm lắng, chậm rãi mà sâu sắc. Mùa đông nơi đây không chỉ là thời điểm của cái lạnh mà còn là mùa của sự đoàn kết, yêu thương. Những ngày đông, tôi càng trân trọng hơn mảnh đất Tây Nguyên này – nơi dù trời lạnh buốt, lòng người vẫn đủ ấm để xua tan giá rétGia Lai ngày đông không quá lạnh, cũng chẳng quá sôi động, mà bình yên như chính con người nơi đây. Trong làn sương mờ, trong tiếng cười của lũ trẻ bên đống lửa giữa đồng, tôi thấy mình vẫn là đứa trẻ năm nào, gắn bó với đất, với trời, với mảnh đất quê này. Nếu có dịp, bạn hãy thử một lần ghé thăm Gia Lai vào những ngày đông để có thể cảm nhận được sự yên bình và hơi ấm tình người mà nơi đây mang lại.

20 Tháng 11, 2024 97

Bài viết liên quan

Reviews 63 tỉnh thành