Những đống rơm vàng sau mùa thu hoạch lúa luôn là một phần ký ức tươi đẹp của những đứa con nơi vùng quê Gia Lai. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Một cảm giác thân quen lại ùa về ngay từ khoảnh khắc đầu tiên tôi trở lại quê hương Gia Lai, nơi đã nuôi dưỡng tuổi thơ tôi với bao kỷ niệm ngọt ngào. Đó là một vùng đất yên bình đến lạ, như một giấc mơ tôi từng ấp ủ giữa những ngày tất bật nơi phố thị, khi tâm hồn tôi mệt nhoài vì công việc, khi lồng ngực tôi nặng trĩu khói bụi và lòng tôi trống rỗng trước những bon chen, bộn bề. Gia Lai không chỉ là nơi để trở về mà còn là nơi có thể chữa lành, nơi trái tim tôi được nghỉ ngơi và hồi phục sau những chặng đường dài mỏi mệt.
Tôi bước chân qua những con hẻm nhỏ nơi làng quê, cảm nhận sự hanh hao của nắng chiều len lỏi qua từng hàng rào tre, từng chiếc lá, cành cây đều mang một vẻ đẹp giản dị mà chẳng nơi nào khác có được. Chúng như đang kể lại câu chuyện của thời gian, về những ngày mùa, những cơn gió và những trận mưa đã qua. Tôi thong thả đi qua những cánh đồng, bắt gặp những bó rơm vàng óng được xếp gọn gàng thành từng chồng cao, tỏa ra hương thơm ngai ngái, nồng nàn đặc trưng của những ngày mùa gặt. Cái mùi ấy, cứ thế len lỏi, thoang thoảng trong không gian, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ tôi, về quê hương Gia Lai, nơi những cánh đồng bất tận từng là cả một bầu trời ký ức.
Đống rơm vàng và ký ức tuổi thơ (Ảnh: sưu tầm).
Ở Gia Lai, sau mùa thu hoạch, những cánh đồng bỗng trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Những bó rơm trải dài trên đất, ánh lên sắc vàng dưới nắng chiều, như phủ lên cánh đồng một tấm thảm rực rỡ. Trẻ con trong làng tụ tập bên những ụ rơm cao, đứa thì leo trèo, đứa thì vùi mình vào rơm, tiếng cười đùa giòn tan vang xa. Khung cảnh ấy như in sâu vào trái tim tôi, trở thành một phần không thể phai mờ của ký ức. Mỗi lần nghĩ về, tôi lại nghe vang vọng đâu đó tiếng nói cười rộn rã, thấy hiện lên trước mắt hình ảnh những bàn tay nhỏ xíu lấm lem cầm từng cọng rơm nghịch ngợm.
Từng bó rơm, từng cánh đồng, từng khu vườn đều mang theo hơi thở của đất trời quê hương, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, nơi mà mỗi lần trở về tôi đều tìm thấy chính mình giữa những điều mộc mạc, chân thật nhất. Tôi thích nhất là để chân trần đi trên những con đường làng trải đầy rơm. Dưới ánh nắng vàng nhạt, rơm óng ánh, tỏa ra mùi hương nồng nàn đặc trưng, gợi lại những ký ức tuổi thơ tưởng chừng đã ngủ quên. Ngày xưa, mỗi khi lúa được gặt xong, mẹ tôi thường bảo tôi ra gom rơm làm chất đốt. Tôi không chỉ làm việc mà còn tranh thủ chơi đùa với đám bạn, đắp những ụ rơm rồi nằm dài trên đó, hít hà cái mùi ngai ngái ấy và ngắm bầu trời xanh thẳm của Gia Lai.
Đống rơm vàng và ký ức tuổi thơ (Ảnh: sưu tầm).
Quê hương Gia Lai trong tôi luôn là một bức tranh thanh bình và tràn đầy yêu thương, nơi những ký ức tuổi thơ vẫn còn vẹn nguyên dù năm tháng có trôi qua. Đó là một xóm nhỏ nằm yên bình bên cánh đồng bát ngát, tiếng máy tuốt lúa kêu rì rầm vang khắp không gian hòa lẫn với tiếng cười nói rộn rã của người dân. Hương lúa mới thơm nồng quyện vào mùi rơm rạ đặc trưng, tất cả cùng nhau tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ mà tôi vẫn luôn trân quý.
Từng bó rơm vàng óng trải khắp cánh đồng, từng ụ rơm cao vút làm sân chơi cho lũ trẻ con, từng vệt khói mỏng manh từ đống rạ đốt cuối chiều, tất cả như nhắc tôi nhớ về những ngày thơ ấu ở quê hương. Ký ức về rơm rạ trong tôi không chỉ dừng lại ở những ngày nắng ráo khi rơm được phơi khô dưới mặt trời chói chang, mà còn là những ngày mưa dầm tháng 5, khi mưa ngập đầy cánh đồng vừa gặt. Những thân lúa mảnh khảnh đã chìm trong nước, mềm nhũn và bám đầy bùn đất. Người dân vội vàng kéo lên bờ, chất thành từng bó lớn, nhưng mưa thì vẫn kéo dài còn nắng thì cứ trốn ở đâu đó.
Khi những cơn mưa dài tạnh hẳn, cả nhà tôi lại hối hả kéo nhau ra đồng. Người lớn vác từng bó rơm nặng trĩu trên vai, chân lấm lem bùn đất, còn tôi cùng đám trẻ thì hì hục kéo những bó nhỏ hơn về sân, ríu rít tiếng cười nói. Khi xếp xong từng lớp rơm, bố tôi nhìn lên bầu trời xám xịt, ánh mắt đầy hy vọng mong vài ngày tới nắng sẽ trở lại để hong khô đống rơm nặng trĩu nước. Mẹ thì tất bật tìm những bao tải cũ, cẩn thận phủ lên để tránh một cơn mưa bất chợt khác. Rồi một hôm, tôi phát hiện ra điều kỳ diệu từ đống rơm ẩm ướt ấy. Những chòm lá xanh non bắt đầu vươn mình qua lớp rơm mục, mỏng manh mà mạnh mẽ. Đó là những hạt lúa lép còn sót lại, giờ đã mọc mầm sau những ngày ngấm mưa. Mẹ tôi nhìn những chồi lúa nhỏ với ánh mắt dịu dàng, rồi nở nụ cười bảo ít hôm nữa, nếu may mắn, sẽ có nấm rơm mọc lên. Lời mẹ đúng như một lời tiên tri, chỉ vài ngày sau, những chiếc nấm tròn trĩnh, xinh xắn nhú lên giữa lớp rơm, tựa như món quà nhỏ mà đất trời ban tặng cho gia đình tôi. Những cây nấm ấy không chỉ làm đầy bữa cơm đạm bạc, mà còn là niềm vui giản đơn trong những ngày mưa dai dẳng.
Đống rơm vàng và ký ức tuổi thơ (Ảnh: sưu tầm).
Và cũng không biết từ khi nào, đống rơm ở góc vườn nhà tôi bỗng trở thành nơi tụ họp của lũ trẻ trong làng. Ngày vài lần, những đôi mắt tròn xoe háo hức nhìn đống rơm, đôi tay bé nhỏ sục sạo tìm kiếm những chiếc nấm mới mọc. Tiếng reo vui rộn rã khi tìm thấy những "món quà" bất ngờ ấy làm rộn ràng cả một góc vườn. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác ấy – những buổi chiều gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi nắng, mùi mưa, mùi đất ẩm từ đống rơm mục, hòa quyện thành một hương thơm thân thuộc của quê hương Gia Lai. Đó không chỉ là một phần trong tuổi thơ tôi, mà còn là một phần của vùng đất tôi luôn yêu thương.
Trong cái khung cảnh bình yên ấy, tôi thích thú dõi theo lũ trẻ trong làng, những cậu bé đang mải mê chơi đùa giữa đống rơm vàng. Đối với chúng tôi ngày ấy, rơm rạ không chỉ là thứ để đun nấu hay làm chất độn chuồng mà còn là cả một thế giới của những trò chơi không bao giờ chấm dứt. Có đứa nhảy ùa vào đống rơm, vùi mình trong đó như thể đang khám phá một kho báu, có đứa dùng rơm bện thành những sợi dây dài để kéo nhau.
Đống rơm vàng và ký ức tuổi thơ (Ảnh: sưu tầm).
Với những người lớn lên từ đồng ruộng như tôi, mùi rơm rạ chính là mùi của sự no đủ, là dấu hiệu của một mùa gặt bội thu. Tôi nhớ Gia Lai, nhớ cánh đồng trải dài bất tận, nhớ những ụ rơm vàng dưới nắng và nhớ cả những ngày mùa tất bật nhưng đầy ắp niềm vui. Những bó rơm khô ấy không chỉ gợi lên một mùa gặt thành công, mà còn nhắc nhở tôi về quê hương yêu dấu – nơi tôi luôn muốn trở về bất kể đi xa bao lâu hay bao xa.