Biển Hồ Chè ở Gia Lai không chỉ là điểm đến lý tưởng để thư giãn, tận hưởng không khí trong lành mà còn là nơi khám phá vẻ đẹp tự nhiên hoang sơ, chân thực của mảnh đất này. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Biển Hồ Chè Gia Lai trong tôi không chỉ là một địa danh du lịch mà còn là một nơi lưu giữ những cảm xúc đặc biệt về Tây Nguyên rộng lớn. Đứng trước cảnh sắc ấy, tôi cảm giác như được hòa mình vào một bức tranh thiên nhiên sống động, nơi màu xanh của đồi chè trải dài bất tận hòa quyện cùng nền trời trong veo tạo nên khung cảnh yên bình đến khó tả. Từng hàng chè thẳng tắp như nét cọ điêu luyện của người nghệ sĩ, tô điểm cho đất đỏ bazan một sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp đầy chất thơ.
Được biết, Biển Hồ Chè đã tồn tại hơn một thế kỷ, từ khi người Pháp đặt những cây chè đầu tiên trên mảnh đất cao nguyên này. Điều đó càng khiến tôi thêm trân trọng vẻ đẹp của nơi này, vì đây không chỉ là một thắng cảnh thiên nhiên mà còn là chứng nhân cho bao đổi thay của vùng đất Gia Lai. Tôi như thấy cả lịch sử và hơi thở cuộc sống đọng lại trong từng gốc chè già hay từng nhánh chè non đang vươn mình mạnh mẽ.
Biển Hồ Chè ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Buổi sáng ở Biển Hồ Chè thật trong lành. Những làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương chè thanh mát, mơn man làn tóc và khiến tâm hồn tôi như dịu lại. Đi dọc theo con đường đất đỏ dẫn vào đồi chè, tôi cảm nhận từng bước chân mình như lạc vào một miền cổ tích. Xa xa, những ngọn núi trùng điệp ẩn hiện trong màn sương sớm. Tôi bước chầm chậm trên con đường nhỏ ven đồi chè, lòng tràn đầy sự thư thái. Những lá chè xanh mướt đọng lại giọt sương mai lấp lánh dưới ánh mặt trời như những viên ngọc quý mà thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này. Tiếng chim hót líu lo từ những tán cây cùng tiếng lá chè khẽ xào xạc trong gió tạo nên bản hòa ca thanh bình, xua tan hết mọi ưu phiền.
Chiều buông, ánh hoàng hôn phủ vàng lên đồi chè, nhuộm cả không gian một sắc màu ấm áp. Tôi bỗng thấy yêu thêm mảnh đất Gia Lai hùng vĩ mà dịu dàng này. Biển Hồ Chè không chỉ là một điểm đến, mà còn là nơi để lắng lại, để cảm nhận từng khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống. Biển Hồ Chè không chỉ là một điểm đến mà còn là một miền ký ức xanh mát, nơi thiên nhiên như muốn ôm trọn lấy lòng người bằng vẻ đẹp dịu dàng mà hùng vĩ. Khi đặt chân đến đây, tôi đã ngay lập tức bị cuốn hút bởi sắc xanh quyến rũ trải dài bất tận của hơn 1000 hecta chè. Những hàng chè thẳng tắp dọc theo cung đường đất đỏ uốn lượn, như những dòng suối xanh mượt mà, dẫn lối tôi vào bức tranh thiên nhiên thơ mộng và trữ tình.
Biển Hồ Chè ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Đứng giữa đồi chè mênh mông, tôi cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác. Những luống chè xanh ngát trải dài, nối liền chân trời, hòa quyện cùng bầu không khí trong lành, mát rượi. Làn gió cao nguyên lướt qua, mang theo hương chè thoang thoảng, khiến lòng tôi dịu lại, như được gột rửa khỏi những muộn phiền. Tôi đưa tay vuốt nhẹ những búp chè non, cảm nhận sự sống đang căng tràn trong từng mầm lá. Không chỉ đẹp, Biển Hồ Chè còn là thiên đường cho những ai yêu thích chụp ảnh. Tôi không thể ngừng trầm trồ khi thấy những khung cảnh đẹp đến nao lòng: những luống chè đều tăm tắp, những con đường uốn lượn giữa hàng thông, hay ánh nắng lấp lánh chiếu qua những tán lá. Mỗi góc nhìn đều là một bức tranh hoàn mỹ, khiến tôi chỉ muốn lưu giữ mãi trong từng bức ảnh.
Vào mùa thu hoạch, khung cảnh nơi đây như sôi động hơn bao giờ hết. Từng tốp người nông dân đội nón lá, mang theo những chiếc giỏ lớn, cần mẫn hái từng búp chè non trên các luống chè xanh mướt. Tiếng nói cười rộn ràng xen lẫn tiếng kéo cắt lá vang lên nhịp nhàng, tạo nên một bản hòa ca giữa thiên nhiên và con người. Nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt của những người nông dân, tôi cảm nhận được sự chăm chỉ và tỉ mỉ trong từng động tác. Mỗi búp chè được họ nâng niu như món quà quý giá của đất trời. Dưới ánh nắng vàng dịu, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán họ lấp lánh như những viên pha lê, nhưng trên gương mặt vẫn ánh lên nụ cười vui vẻ. Không khí làm việc tuy bận rộn nhưng vẫn ngập tràn niềm vui, như thể từng người đang góp sức mình để dệt nên bức tranh tươi đẹp cho Biển Hồ Chè. Xa xa, những chiếc xe chở chè lần lượt đi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết của lá chè mới hái. Cảnh vật ấy không chỉ làm tôi say mê mà còn khiến tôi cảm phục tinh thần lao động bền bỉ và tình yêu dành cho mảnh đất này của người dân Gia Lai.
Biển Hồ Chè ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Mỗi bước chân trên con đường mòn dẫn vào đồi chè là một hành trình cảm xúc. Hai bên đường, những hàng thông cổ thụ hơn 100 năm tuổi dang rộng tán lá, như những người bạn cũ đang lặng lẽ đón chào. Mỗi cây thông như những người lính già trầm mặc, lặng lẽ đứng đó chứng kiến bao mùa mưa nắng của vùng cao nguyên. Khi ánh sáng buổi sớm len lỏi qua những tán cây, từng tia nắng nhẹ nhàng đổ xuống lòng đường khiến cả con đường như được phủ lên một lớp ánh vàng huyền ảo. Tôi chạm tay vào những thân cây xù xì, cảm nhận dòng thời gian như đang lắng đọng trong từng thớ gỗ, từng chiếc lá rung rinh trong làn gió nhẹ. Không gian nơi đây yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng bước chân mình trên nền đất đỏ, tiếng gió luồn qua lá cây, và cả tiếng lòng đang thổn thức trước vẻ đẹp thuần khiết.
Tháng 2, Gia Lai ngập tràn trong sắc trắng của hoa cà phê. Đứng giữa những đồi chè mênh mông xen lẫn với hoa cà phê đang nở rộ, tôi cảm nhận được hơi thở trong lành, tươi mới của vùng đất cao nguyên. Mỗi bông hoa trắng nhỏ xinh như một lời mời gọi dịu dàng, hòa quyện cùng sắc xanh của chè tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng. Tôi thích nhất khoảnh khắc buổi sớm, khi từng giọt sương còn đọng trên lá chè, long lanh dưới ánh nắng ban mai. Đó là lúc thiên nhiên dường như đang thì thầm những câu chuyện riêng, khiến lòng người lắng lại, dịu dàng đến lạ. Vào cuối tháng 12, Biển Hồ Chè lại khoác lên mình một sắc thái khác. Con đường dẫn đến đồi chè rực rỡ trong sắc vàng của hoa dã quỳ. Những bụi hoa mọc ven đường bung nở đầy sức sống, như dẫn lối du khách vào một giấc mơ hoang dã. Đi dọc những con đường đất đỏ, ngắm nhìn hoa dã quỳ vàng ươm trải dài đến tận chân trời, tôi không khỏi xao xuyến trước vẻ đẹp hoang sơ và mạnh mẽ của miền đất này.
Biển Hồ Chè ở Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Mỗi thời điểm trong ngày ở Biển Hồ Chè đều mang một vẻ đẹp riêng. Buổi sớm, làn sương mỏng phủ lên đồi chè khiến mọi thứ trở nên huyền ảo như bức tranh thủy mặc. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mát lành, lắng nghe tiếng chim hót vang giữa không gian tĩnh lặng, lòng nhẹ nhàng như vừa được gột rửa. Đến cuối ngày, khi ánh hoàng hôn buông xuống, đồi chè chuyển sang gam màu vàng óng ánh, tạo nên một khung cảnh vừa trầm lắng vừa thơ mộng. Đứng giữa không gian ấy, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại, để mãi đắm chìm trong những phút giây bình yên.
Và mỗi lần đến đây, tôi không thể bỏ qua việc ngắm nhìn Biển Hồ Pleiku xanh biếc tựa gương soi khổng lồ, hay leo lên núi lửa Chư Đăng Ya để phóng tầm mắt ra xa, chiêm ngưỡng toàn cảnh đồi chè bạt ngàn. Mỗi góc nhìn, mỗi thời khắc, Biển Hồ Chè đều mang đến một cảm giác mới mẻ, đẹp đến say lòng người. Nếu ai hỏi tôi điều gì khiến Gia Lai trở nên đặc biệt, tôi sẽ nói rằng đó chính là Biển Hồ Chè – nơi vẻ đẹp thiên nhiên hòa quyện cùng cảm xúc, nơi tôi tìm thấy sự thư thái, bình yên giữa lòng Tây Nguyên rộng lớn.