Mỗi mùa cà phê đến, Gia Lai lại khoác lên mình vẻ đẹp vừa rực rỡ vừa yên bình như một bức tranh thiên nhiên sống động mà chỉ nơi đây mới có. Hãy nghe Trần Thị Trà My (Gia Lai) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Cà phê được bán ở khắp các tỉnh, thành trên cả nước, nhưng không phải nơi nào cũng trồng được loại cây công nghiệp đặc biệt này. Gia Lai quê tôi là một trong những vùng đất mà cây cà phê đã bén rễ và trở thành biểu tượng của cả vùng đất đỏ bazan. Cây cà phê không phổ biến ở vùng đồng bằng mà tập trung tại những vùng cao như Chư Sê, Đăk Đoa, Ia Grai, nơi có địa hình đồi núi uốn lượn và khí hậu mát mẻ. Với tôi, ngoài cánh đồng lúa bạt ngàn, rẫy bắp xanh rì, thì cây cà phê và hạt cà phê là những gì gắn bó với tuổi thơ, đong đầy kỷ niệm không thể nào quên.
Cây cà phê đã đưa tôi trở lại những ngày thơ ấu, khi gia đình tôi cũng như bao gia đình khác ở Gia Lai tất bật vào mùa thu hoạch. Tôi từng theo chân bố mẹ ra vườn, những ngày tháng ấy dù khó khăn, cơ cực nhưng chan chứa tình người. Cũng nhờ những mùa cà phê ấy, tôi biết đến vị chát của rau rừng, mùi mặn của cá khô và cả cảm giác nghẹn nơi cổ khi bữa cơm chỉ có sắn độn nhiều hơn cơm. Mùa cà phê của hai mươi năm trước là mùa của ân tình, khi cuộc sống còn chồng chất khó khăn nhưng con người thì chân thành và gắn bó.
Vẻ đẹp bình dị của vườn cà phê trên mảnh đất Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Buổi sáng trên vườn cà phê luôn là một khoảnh khắc kỳ diệu, khiến tôi như được bước vào một giấc mơ đầy chất thơ giữa lòng cao nguyên. Khi ánh mặt trời còn e ấp sau những dãy núi xa, từng tia sáng đầu tiên len lỏi qua tán lá, cả vườn cà phê như khoác lên mình một tấm màn sương mỏng manh, huyền ảo. Không gian như bừng tỉnh, nhưng lại mang vẻ tĩnh lặng dịu dàng, tựa như cả đất trời đang hòa mình vào khoảnh khắc ban mai tinh khôi. Tôi thích đứng thật lâu giữa vườn cây bạt ngàn, để ngắm nhìn từng giọt sương long lanh đọng trên lá, những giọt nhỏ bé như những viên pha lê, phản chiếu ánh sáng nhấp nháy mỗi khi có cơn gió thoảng qua. Từng chiếc lá rung rinh, giọt sương rơi xuống, tan biến nơi lòng đất, mang theo cảm giác trong lành, mát mẻ len lỏi vào tâm hồn. Tiếng chim rừng líu lo vang vọng khắp không gian bao la, đôi khi lại hòa cùng tiếng gió rì rào, tạo thành một bản nhạc tự nhiên vừa nhẹ nhàng vừa sống động. Những âm thanh ấy như thức tỉnh mọi giác quan của tôi, đưa tôi hòa mình vào bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Trong cái lạnh se sắt của buổi sớm trên cao nguyên, tôi hít một hơi thật sâu, để mùi thơm dịu nhẹ của đất đỏ bazan thấm vào từng hơi thở. Đó là mùi của sự sống, của những gì thân thuộc nhất, hòa quyện cùng hương thanh mát của lá cây và thoảng đâu đây là mùi cà phê ẩn hiện trong gió. Mùi hương ấy không chỉ đơn thuần là hương của tự nhiên, mà còn là ký ức, là cảm giác bình yên và gần gũi, khiến tôi nhận ra rằng mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên bao la này, nhưng đồng thời cũng thật may mắn vì được sống trong lòng nó. Khi đứng đó, giữa không gian mênh mông và tĩnh lặng, tôi như cảm nhận được nhịp thở của đất trời, thấy rõ từng hơi thở của chính mình đang hòa cùng sự sống mãnh liệt của vạn vật xung quanh. Đó là khoảnh khắc mà tôi thấy mình được kết nối chặt chẽ với quê hương, với thiên nhiên, với những gì nguyên sơ và chân thật nhất.
Vẻ đẹp bình dị của vườn cà phê trên mảnh đất Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Khi nắng lên cao, vườn cà phê bừng sáng như một bức tranh sống động. Những hàng cây thẳng tắp vươn mình kiêu hãnh, tán lá xanh rì trải rộng, che mát cả một vùng đất đỏ. Tôi thường thích men theo lối đi nhỏ giữa các hàng cây, nhìn những chùm quả cà phê chín mọng đỏ rực như những viên ngọc quý. Trong lòng tôi chợt dâng lên niềm tự hào vô hạn, bởi những hạt cà phê này không chỉ là nguồn sống, mà còn là biểu tượng của sự cần cù, chịu thương chịu khó của người dân Gia Lai. Những mùa cà phê chín, vườn cà phê không chỉ đẹp mà còn rộn ràng hơn bao giờ hết. Tiếng cười nói của những người nông dân vang vọng khắp nơi, hòa cùng tiếng tuốt quả, tiếng bạt trải dưới gốc cây. Nhìn những bàn tay chai sần nhưng khéo léo, những khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh lên niềm vui, tôi chợt thấy lòng mình như được tiếp thêm niềm tin và động lực. Họ không chỉ thu hoạch cà phê, mà còn thu hoạch cả những giấc mơ, những hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.
Vẻ đẹp bình dị của vườn cà phê trên mảnh đất Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Buổi chiều trên vườn cà phê mang đến một vẻ đẹp hoàn toàn khác, dịu dàng và trầm lắng như một bản nhạc nhẹ nhàng ngân nga trong lòng thiên nhiên. Khi ánh mặt trời bắt đầu ngả dần về phía tây, cả không gian như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng ánh. Những tia nắng cuối ngày len lỏi qua từng tán lá, đổ bóng xuống mặt đất, in hình những họa tiết tinh tế, tạo nên một bức tranh tự nhiên đầy thơ mộng. Những hàng cây cà phê xanh mướt, thẳng tắp như những hàng lính gác giờ đây như khoác lên mình một sắc màu ấm áp và dịu dàng hơn khiến cảnh vật xung quanh trở nên thật yên bình.
Tôi thường chọn cho mình một gốc cây cà phê lớn để ngồi tựa lưng, lặng ngắm bầu trời phía tây dần đổi màu từ vàng óng sang đỏ cam rồi tím nhạt. Hoàng hôn buông xuống nhẹ nhàng, tựa như tấm màn mỏng kéo dần che phủ cả không gian rộng lớn. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dịu lại, mọi lo âu, bộn bề của cuộc sống như tan biến theo từng tia nắng cuối ngày. Tôi thấy mình nhỏ bé nhưng tràn đầy cảm giác bình yên như thể thiên nhiên đang ôm trọn lấy tôi, che chở và ru tôi vào một giấc mộng yên bình. Đó là những giây phút hiếm hoi mà tôi cảm nhận được sự sống chậm rãi, trọn vẹn đến từng khoảnh khắc. Và cứ thế, buổi chiều trên vườn cà phê không chỉ là một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, mà còn là một khoảng trời ký ức, là nơi tôi được tìm lại chính mình. Thiên nhiên và ký ức hòa quyện tạo nên một cảm giác yên bình đến khó tả khiến tôi càng thêm yêu và trân trọng những gì mình đang có – quê hương Gia Lai và những mùa cà phê thân thương.Vẻ đẹp bình dị của vườn cà phê trên mảnh đất Gia Lai (Ảnh: sưu tầm).
Vườn cà phê Gia Lai không chỉ đẹp ở cảnh sắc thiên nhiên mà còn đẹp ở tình người, ở những ký ức không thể phai nhòa trong lòng tôi. Đứng giữa vườn cà phê, tôi không chỉ thấy một phần của quê hương mà còn thấy chính mình – một con người gắn bó với đất đai, cây cỏ với những gì mộc mạc và chân thành nhất. Có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng thể quên được vẻ đẹp của nơi đây. Mùa cà phê ở Gia Lai không chỉ là mùa của thu hoạch, mà còn là mùa của cảm xúc, của những suy ngẫm sâu lắng. Đi qua những đồi cà phê bạt ngàn trên vùng đất đỏ bazan, lòng tôi luôn tràn ngập những câu chuyện, những ký ức. Với tôi, mùa cà phê là cơ hội để nhìn lại mình, để nhớ lại những ngày tháng khó khăn nhưng ý nghĩa. Để có được những giọt đắng thơm lừng mỗi sáng, là cả một hành trình cần cù, chăm chỉ của người nông dân và sâu xa hơn, đó là những giấc mơ được nuôi dưỡng qua bao thế hệ.