Mỗi mùa, núi Cô Tiên lại khoác lên mình một vẻ đẹp riêng biệt, nhưng có lẽ ấn tượng nhất vẫn là khi mùa hoa bằng lăng tím về. Hãy nghe Nguyễn Trần Đình Huy (Khánh Hòa) một travel blogger nổi tiếng bật mí .
Núi Cô Tiên nằm phía bắc thành phố Nha Trang, hiện lên trong ký ức tôi như một bức tranh mơ màng được vẽ bởi thiên nhiên. Mỗi lần đến đây, tôi lại thấy lòng mình lặng đi trước vẻ đẹp tinh khôi và dịu dàng của ngọn núi này. Nhưng có lẽ, mùa hoa bằng lăng tím trên núi Cô Tiên là thời khắc đẹp nhất mà tôi từng chứng kiến, một vẻ đẹp như níu giữ cả đất trời.
Khi những tia nắng đầu hè bắt đầu lan tỏa, từng chùm hoa bằng lăng nở rộ, nhẹ nhàng tô điểm sắc tím mơ màng lên từng góc núi Cô Tiên. Sắc tím ấy không rực rỡ chói chang như phượng vĩ hay bằng lăng phố thị mà dịu dàng, tinh tế như một tấm lụa mềm vắt hờ trên triền đồi, làm dịu đi cái nắng gắt đầu mùa. Ánh mặt trời buổi sáng len lỏi qua từng kẽ lá, phản chiếu lên những cánh hoa mong manh, tạo nên một không gian lung linh như trong câu chuyện cổ tích. Tôi bước chậm rãi trên con đường nhỏ dẫn lên đỉnh núi, để mặc những cánh hoa rơi nhẹ xuống vai như lời chào mừng của núi rừng. Gió thổi qua từng tán lá, mang theo hương thơm nhẹ khiến tôi bất giác dừng chân, ngước nhìn khung cảnh trước mắt mà không khỏi ngỡ ngàng.
Núi Cô Tiên chìm trong sắc tím của hoa bằng lăng (Ảnh: sưu tầm).
Con đường mòn uốn lượn qua những bụi hoa bằng lăng tím biếc đưa tôi đến với khung cảnh trên đỉnh núi. Ở đó, tôi phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi biển Nha Trang trải rộng như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu sắc trời xanh thẳm. Những con sóng nhấp nhô nối tiếp nhau, lấp lánh dưới ánh mặt trời, hòa cùng sắc tím của hoa bằng lăng tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như lạc vào một giấc mơ, nơi mọi thứ đều yên bình, nhẹ nhàng và tràn đầy sức sống. Sắc tím bằng lăng trên núi Cô Tiên không chỉ dừng lại ở màu sắc mà nó còn là sự giao hòa kỳ diệu giữa đất trời và lòng người, khiến tôi cảm nhận sâu sắc sự yên bình len lỏi trong từng hơi thở.
Tôi yêu núi Cô Tiên đủ bốn mùa, nhưng tình yêu ấy mãnh liệt hơn bao giờ hết khi mùa hoa bằng lăng tím về. Cuối xuân, những cơn mưa giông đầu hạ ghé qua như bàn tay vô hình của tạo hóa đánh thức những nụ hoa đang khép kín. Và rồi, cả sườn núi bừng tỉnh, khoác lên mình chiếc áo tím dịu dàng, biêng biếc đến nao lòng. Những bông hoa nhỏ bé, cánh mỏng manh tụ lại thành từng chùm, đung đưa trong gió như muốn kể câu chuyện về sự sống mạnh mẽ giữa đất trời khắc nghiệt.
Đi sâu vào khung cảnh ấy, tôi cảm nhận được những điều mà chỉ thiên nhiên hoang sơ mới có thể mang lại. Bằng lăng tím không chỉ là một loài hoa, mà còn là biểu tượng của sự kiên cường, sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp thuần khiết. Những cây bằng lăng bám rễ vào đất cằn, vươn mình đón nắng gió, để rồi khi hoa nở, chúng không chỉ làm đẹp cho núi rừng mà còn gieo vào lòng người niềm hy vọng và cảm giác bình yên. Nhìn những vòm hoa tím biếc ấy, tôi như nghe thấy tiếng thì thầm của thiên nhiên, nhắc nhở về sự kỳ diệu trong những điều tưởng chừng nhỏ bé. Có lẽ, chính nhờ sắc tím ấy, núi Cô Tiên đã trở thành một điểm tựa tinh thần, một chốn tìm về của tôi mỗi khi lòng xao động. Ở đó, tôi không chỉ thấy vẻ đẹp của cảnh vật mà còn tìm thấy chính mình trong những xúc cảm dịu dàng, lặng lẽ từ thiên nhiên. Bằng lăng tím đã biến núi Cô Tiên thành một bức tranh không chỉ đẹp mắt mà còn chạm đến trái tim, khiến bất kỳ ai từng ghé qua cũng phải lưu luyến mãi không rời.
Núi Cô Tiên chìm trong sắc tím của hoa bằng lăng (Ảnh: sưu tầm).
Từng cụm hoa mềm mại, mong manh, mọc thành chùm, mỗi cánh hoa là một mảnh ghép của bảng màu kỳ diệu mà tạo hóa đã tinh tế pha trộn. Sắc tím nhạt dịu dàng chuyển sang tím đậm, đan xen những sắc độ vừa hài hòa vừa nổi bật. Từ xa, hoa bằng lăng như những vệt tím nhẹ nhàng tô điểm lên nền xanh thăm thẳm của núi rừng làm cho khung cảnh trở nên mơ màng và lãng mạn lạ thường. Tiến lại gần, những bông hoa nhỏ bé như đang khẽ mỉm cười mời gọi, từng cánh hoa rung rinh trong làn gió nhẹ, dịu dàng nhưng đầy sức sống. Hoa bằng lăng ở núi Cô Tiên không giống với những cây bằng lăng Thái kiêu sa thường thấy trên các con phố đông đúc. Cây ở đây mảnh mai hơn, lá nhỏ li ti, cành uốn lượn mềm mại như những cánh tay vươn ra ôm lấy không gian mênh mông.
Mỗi khi hoa bằng lăng bung nở, cả một khoảng trời như bừng sáng. Những cụm hoa tím dày đặc phủ lên từng thân cây nhỏ bé một màu tím biếc đẹp đến nao lòng. Đi giữa những vòm hoa, tôi có cảm giác như đang lạc vào một thế giới thần tiên, nơi mà sự thuần khiết và mộc mạc của tự nhiên chạm đến từng ngõ ngách trong tâm hồn. Những cánh hoa mỏng manh khi rơi xuống trải thành một tấm thảm tím nhạt còn những hạt giống bé xíu âm thầm gieo xuống đất, chờ ngày đâm chồi, nảy lộc. Thời gian trôi qua, từ những hạt nhỏ bé ấy, cả một rừng bằng lăng dần hình thành tạo nên một khung cảnh kỳ vĩ mà thơ mộng như một minh chứng hùng hồn cho sức sống dẻo dai và sự kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng.
Dừng chân bên một gốc bằng lăng lớn, tôi ngẩng đầu ngắm nhìn những cành cây vươn cao in bóng lên nền trời xanh thẳm. Giữa không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió và sắc tím, tôi không khỏi cảm thấy lòng mình dịu lại, mọi lo âu tan biến. Mỗi cụm hoa, mỗi chiếc lá như thầm nhắc nhở tôi về sự giản dị, mộc mạc nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống. Cây bằng lăng núi dù nhỏ bé, yếu ớt trước vẻ ngoài nhưng lại ẩn chứa trong mình một sức mạnh bền bỉ đáng kinh ngạc như cách mà chúng kiên trì bám trụ và tỏa sáng rực rỡ giữa muôn trùng khắc nghiệt. Đứng giữa khung cảnh ấy, tôi chợt nhận ra rằng, bằng lăng không chỉ đơn thuần là một loài hoa mà còn là biểu tượng cho sự kiên cường, vẻ đẹp thuần khiết và sức sống mãnh liệt. Những cụm hoa tím nơi núi Cô Tiên không chỉ làm đẹp cho cảnh vật mà còn gieo vào lòng người một niềm yêu mến không nguôi, một cảm giác yên bình và sự trân trọng dành cho những gì thuộc về thiên nhiên, thuần khiết và mãi mãi bền lâu.
Núi Cô Tiên chìm trong sắc tím của hoa bằng lăng (Ảnh: sưu tầm).
Người Chăm gọi loài cây này là Tagalau, cái tên nghe như một lời thì thầm đầy chất thơ của núi rừng. Với họ, hoa bằng lăng là biểu tượng cho vẻ đẹp thuần khiết, sức mạnh chịu đựng và triết lý sống giản dị mà vẫn tỏa sáng. Từ xa nhìn lại, núi Cô Tiên trong sắc tím của hoa bằng lăng tựa như một bức tranh thơ mộng giữa bầu trời xanh thẳm của thành phố biển. Tôi đứng đó, lặng người trước vẻ đẹp vừa mộc mạc vừa kỳ vĩ ấy, lòng tràn ngập niềm xúc động khó tả. Và tôi thầm mong, mong rằng những mảng tím dịu dàng kia sẽ mãi được gìn giữ, để mỗi lần đến đây, tôi lại có thể chìm đắm trong sắc hoa ấy và để núi Cô Tiên luôn là một phần rực rỡ của bức tranh Nha Trang.